Navas trong khung thành. Ramos, Marcelo, Carvajal ở hàng hậu vệ. Kroos, Modric, Casemiro ở hàng tiền vệ. Benzema, Ronaldo trên hàng tiền đạo. Có đến 9/11 cầu thủ đá chính ở trận chung kết Champions League 2015/16 được Real Madrid dùng lại trong đội hình xuất phát ở trận chung kết năm nay.
Như vậy, chỉ có Bale và Pepe phải nhường chỗ, như một lẽ đương nhiên (vì chấn thương). Tất cả nói lên điều gì?
Nghe có vẻ lạ, nhưng quả thật: chẳng có điều gì lớn lao. Đấy là đội hình vô địch châu Âu tầm CLB 2016, và khi họ đi vào lịch sử với tư cách đội bóng đầu tiên bảo vệ thành công chức vô địch Champions League thì - một cách đơn giản nhất có thể hình dung, họ khẳng định sự xứng đáng của mình. Thế thôi!
Alvaro Morata là cầu thủ duy nhất mà Zidane mua về cho Real trong mùa Hè năm ngoái - đúng hơn là sử dụng điều khoản có quyền mua lại cầu thủ này trong hợp đồng bán anh cho Juventus trước đây. Giá chuyển nhượng 30 triệu euro hoàn toàn không đáng đề cập đối với một “siêu CLB”.
Vấn đề chẳng phải là Zidane tỏ rõ quan điểm không nên chuyển nhượng, mà là ông sẽ không cần chuyển nhượng nếu đấy không phải là chuyện cần làm. Sự lặp lại gần như “nguyên xi” đội hình đá trận chung kết Champions League cũng nằm trong cách làm việc như vậy. Chẳng qua, đấy là chọn lựa tốt nhất trong một thời điểm cụ thể. Mọi người đều biết: Zidane thành công trong mùa bóng này với đặc điểm lớn là ông “xoay tua” đội hình một cách xuất sắc, chứ đâu phải Zidane không cần hoặc không muốn thay đổi!
Thành công đến mức độ nào? Xin được nhấn mạnh hai điều. Thứ nhất, Real thắng đậm trước một Juventus có lẽ là chưa bao giờ tự tin, quyết tâm và được đánh giá cao đến thế khi họ bước vào trận chung kết Champions League năm nay. Thậm chí không ít người vẫn cho rằng Juventus là đội hay hơn khi hiệp 1 của trận chung kết khép lại.
Thứ hai, đây là lần đầu tiên sau 59 năm, Real Madrid mới vô địch cùng lúc ở hai giải đấu - La Liga và Cúp C1/Champions League. Vua châu Âu đã lên ngôi vô địch châu lục đến 12 lần (đội đứng gần nhất là AC Milan chỉ mới vô địch 7 lần, các đội còn lại đều không vượt qua con số 5 lần). Vậy mà lạ thay: 8 trong 9 lần vô địch châu Âu gần đây (trừ mùa này), Real không hề là nhà vô địch trong nước!
Đấy là lý do vì sao phải xem mùa bóng 2016/17 mà Zidane tạo dựng thật sự là một mùa bóng lịch sử - ngay trong cái bề dày lịch sử vốn đã quá hào hùng của chính Real. Và, lịch sử được tạo ra chỉ bằng việc sử dụng một cách hợp lý những gì sẵn có. Tìm ra những chỗ cao siêu, phức tạp trên hành trình tiến đến lịch sử của Real hiện tại hóa ra lại là bài toán cực kỳ hóc búa cho giới quan sát.
Ngày xưa, Real thống trị bóng đá châu Âu với 5 lần liên tiếp vô địch Cúp C1 chủ yếu nhờ cách chơi quá hiện đại, như mở ra một thế giới mới cho cái thế giới bóng đá cũ kỹ trước đó. Alfredo Di Stefano xuất hiện trên khắp mặt sân, trong cái thời kỳ mà một cầu thủ như thế sẽ bị cho là... không biết chơi bóng. Benfica dùng hệ thống phòng thủ chặt chẽ để hạ bệ Real, rồi Inter cũng bằng cách ấy nâng việc phòng thủ lên hàng nghệ thuật.
Ajax Amsterdam thiết lập thời kỳ bóng đá “tổng hợp”. Bayern Munich giới thiệu những cỗ máy chơi bóng - chính xác như đã lập trình. Rồi AC Milan nâng cấp mô hình Ajax lên một mức độ cao hơn. Rồi Barcelona giới thiệu tiqui-taca... Bây giờ, Real - vô địch Champions League 3 lần trong 4 mùa bóng - thống trị châu Âu bằng con đường nào, theo mô hình nào, triết lý nào? Chịu chết!
Không có chiến lược đặc biệt nào, hay thật ra thì có nhưng nó vẫn chưa bắt đầu? Vế sau mới thật nguy hiểm. Đành phải chờ xem tiếp vậy.
Theo Bongdaplus